“Nhật ký Đặng Thùy Trâm”
Chiến tranh đã lùi xa, đối với những người của thế hệ trẻ như chúng tôi chỉ có cách đọc những cuốn sách viết về chiến tranh thì mới có thể hình dung và cảm nhận được về sự khốc liệt của những năm tháng kháng chiến ấy. Nhưng tôi không định viết về một tấm gương hay một bài học để giáo dục gì cả. Tôi muốn viết về một người mà cuộc đời của chị đã trở thành một huyền thoại. Tôi đến với “Nhật ký Đặng Thùy Trâm” một cách tình cờ để rồi cứ mãi day dứt về những điều được nói đến trong cuốn sách ấy.
Nếu quyển nhật ký chỉ đơn thuần nói về cuộc chiến tranh, về vũ khí và sự chết chóc thì nó đã không có sức sống mãnh liệt được như vậy. Ngay từ những trang viết đầu tiên, tôi đã bị thu hút bởi sự gan dạ, quả cảm và đầy nghị lực nơi chị. Chị đã chôn vùi những ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời mình để sống và chiến đấu hết mình. Xuyên suốt những trang nhật ký là những suy nghĩ, tâm tư của chính chị. Chị không viết để ai đọc, mà là viết về chính chị và cuộc sống sôi nổi của chị, chính vì vậy mà nó trở nên chân thật hơn bao giờ hết. Đọc những trang nhật ký của chị tôi như đang dõi theo cuộc sống của chị và thấy được vẻ đẹp tâm hồn chị, một con người mà không biết cái chết sẽ đến với mình lúc nào, không biết mình có thể được hít thở khí trời bao lâu nhưng vẫn say mê với cuộc sống và công việc. Chị không nói về chiến tranh, bom đạn hay những ngày tháng khó khăn ấy, nhưng khi đọc tôi vẫn thấy nó hiển hiện rõ mồn một, đó là những ngày tháng gian khổ và khắc nghiệt, nhưng không vì vậy mà quyển nhật ký trở nên nặng nề, bởi tôi vẫn thấy được một cô gái trong trắng, thủy chung, yêu đời và yêu người.
Đọc quyển nhật ký bạn sẽ thấy được một cô gái vô cùng kiên cường nhưng vẫn có những lúc yếu đuối và mỏng manh, bạn sẽ thấy được bên ngoài vẻ hùng tráng của cuộc chiến còn là cuộc sống nội tâm vô cùng phong phú của một người con gái, và bạn sẽ còn ngưỡng mộ hơn nữa con người ấy. “Nhật ký Đặng Thùy Trâm” tôi tin rằng bạn đã từng nghe đến tên nó, vì vậy hãy dành chút ít thời gian để đọc và cảm nhận nhiều hơn.
KHÁNH LINH